Khi em đọc bài thơ "Trước cổng trời" của nhà thơ Nguyễn Đình Ảnh, cả không gian như bừng sáng lên trước mắt em - một không gian bao la, hùng vĩ, nơi mà thiên nhiên không chỉ tồn tại mà còn hát lên bản nhạc đất trời. Đọc những câu thơ, em như cảm nhận được gió thổi qua, mây trôi dạt, hoa cỏ nở rộ và thác nước ngân nga như khúc hát tình yêu từ đất mẹ. Cảnh vật nơi đây thật hùng vĩ nhưng cũng không kém phần thơ mộng với những vách đá dựng đứng, bao sắc màu cỏ hoa, thác réo ngân nga và cánh rừng xanh ngút ngàn. Em còn cảm thấy xúc động trước hình ảnh người Tày từ khắp ngả đi gặt lúa, trồng rau, những người Giáy, người Dao đi tìm măng, hái nấm. Em thấy họ như những người nông dân chăm chỉ làm việc dẫu nắng hay mưa vẫn không nản lòng. Tác giả không chỉ miêu tả cảnh sắc thiên nhiên mà còn khắc họa cuộc sống thanh bình, hăng say lao động của đồng bào các dân tộc nơi đây. Em yêu quý những con người nơi đây và cảm phục tinh thần lao động cần cù của họ. Bài thơ “Trước cổng trời” không chỉ giúp em hiểu thêm về cuộc sống của người dân tộc mà còn nuôi dưỡng trong em cảm xúc, tình yêu thiên nhiên. Em ước mong một ngày nào đó sẽ được đến thăm vùng núi cao, được tận mắt chứng kiến vẻ đẹp của thiên nhiên nơi đây.